Saturday, June 6, 2015

Chị Luyến.

Chị Luyến là người chị họ hàng xa, ở nhà mình làm giúp việc từ lúc nào mình không biết, chỉ biết từ khi mình còn bé lắm.

Dáng chị gầy guộc. Làn da đen giòn, cặp mắt dài, khuôn miệng rộng hay cười với cái lúm đồng tiền duyên. Mái tóc dài đặc trưng của con gái quê xứ Bắc. Người đời chê chị xấu, nhưng với mình, chị đẹp.

Hồi ấy mình bé lắm, tầm 5-6 tuổi gì ấy,  rất thích lê la theo chị xem chị trồng khoai, nặn than. Mót phải củ khoai to bằng cái bắp chân là sung sướng cả ngày. Cũng mày mò nặn than giống chị, lẫn trong những bánh than to, dẹp của chị là những viên than tròn tròn như cái bánh rán của mình. Hằng ngày, trước khi nấu cơm là chị viết ra giấy một số phép tính nhân chia cho mình làm bài tập, xong xuôi hết việc chị sẽ kiểm tra. Chiều chiều, mỗi khi xong cơm là chị xách cây đàn ghi ta, vắt vẻo trên sân thượng gảy đàn và hát. Ở bên chị mình thấy an tâm, ấm áp và thú vị lắm, mình hay trộm nghĩ nếu được bố mẹ chăm sóc và yêu thương chắc cảm giác tương tự thế này này, chưa từng có, nên không biết. Huyết thống tạo nên sự liên quan chứ tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc mới tạo nên gia đình.

Sau này chị đi lấy chồng khi vừa tròn 32 tuổi. Anh chồng là công an trong xã, đẹp trai, vợ mất sớm để lại 3 đứa con nhỏ. Mọi người bảo chị may mắn, mình thì nghĩ anh ấy thật tốt số.

Đến bây giờ vẫn nhớ tới chị. Một người phụ nữ đẹp, có học, có tâm, cá tính và rất yêu đời.

No comments:

Post a Comment