Hôm nọ, hai bố con tắm xong, mở cửa phòng kính ra, chàng lấy
cái bát nhựa (đồ chơi nước trong phòng tắm), múc tí nước
trong xô. Bố đoán ý đồ, quát ngay, chàng nhanh tay đổ luôn nước
ra ngoài sàn. Bố giận quá đét đít chàng (mẹ giận bố vì tội
đánh con), mắng cho một chặp, chàng nhâng nhâng có vẻ không xi
nhê. Hôm sau đi tắm, bạn con tiếp tục nhanh tay đổ bát nước ra
ngoài sàn bố không kịp trở tay. Mẹ cáu lắm (rất mu
ốn
mắng xối xả rằng bố đã bảo mà con không nghe, hôm qua mới đổ
nước, giờ lại đổ nước ra sàn lần nữa, sao con hư thế, bla
bla...), nhưng mẹ bình tĩnh lau mình cho con xong, quấn khăn cho
chàng, rồi ngồi xuống ngang tầm mắt của chàng, hai tay giữ khôn
mặt chàng để chàng nhìn thẳng vào mắt mẹ. Mẹ nghiêm nghị
vừa chỉ vào nước trên sàn vừa bảo: con đổ nước ướt hết sàn,
tí nữa đi vào trơn rồi ngã (mẹ diễn tả việc ngã vì trơn), con
không đúng, mẹ không thích hành động này của con. Chàng cúi
gằm mặt xuống, mỏ chu ra, mắt rớm rớm, bụng ễn ra, có vẻ
buồn (bố nấp sau cánh cửa bụm miệng cười khục khặc). Chừng 1
phút sau, thấy chàng thấm mẹ mới bảo, khoanh tay xin lỗi bố,
khoanh tay xin lỗi mẹ đi. Sau màn xin lỗi là ôm hôn thắm thiết
và cười duyên.
Giận
thế nào thì giận, mắng tập trung vào vấn đề, nêu lên hậu quả
xấu, xong thì thôi, không lải nhải phần râu ria, nhắc đến quá
khứ, chụp mũ tính cách, không dai dẳng, chiến tranh lạnh. Các bên tham gia toàn bị kéo lạc hướng sang phần râu ria mà quên mất trọng tâm. Hôm
nay, trong khi tắm, cũng cát bát nhựa ấy, chàng vừa chơi múc
nước vừa nói với bố “play water here, not outside”.
Vợ chồng cũng thế nhỉ, đánh nhanh, trúng trọng tâm và dẹp gọn.
p.s. Mất 8 năm em mới ngộ ra điều này đấy. Cũng nhờ những
phần tranh luận từ con kiến (toàn là con kiến cũ) ra con voi
với chồng. Có thời điểm cao trào thì tranh luận từ sáng đến
tối, thấm mệt, vợ hỏi chồng: ơ, chồng ạ, vợ quên béng mất lí
do khởi điểm của vụ này rồi, sau đấy thì hai đứa ngẫm nghĩ
mãi cũng không ra, nên thôi, huề, đi ngủ. Sang năm thứ 5, trước
khi cà khịa đối phương thì lại cân nhắc đến công sức năn nỉ,
làm lành, nghĩ thôi cũng đã thấy mệt, có lẽ do tuổi già, đã
qua cái thời trẻ trâu hùng hổ rồi chăng? Tranh luận nhiều cũng
chẳng để làm gì, quen quá cái bổn cũ soạn lại, cãi nhau (cứ
bình cũ, rượu cũ lại lôi ra) – giận – năn nỉ – xin lỗi – làm
lành – yêu nhau thắm thiết – lại cãi nhau...
No comments:
Post a Comment