Về chữ cái, mỗi khi thấy một chữ cái mà con yêu thích hay
nhớ nhất, trường hợp của chàng là chữ A (ưu tiên chữ thật to,
rõ nét, bắt mắt), trên đường đi, in trên áo, trong siêu thị...là
mẹ chỉ cho chàng và thốt lên "look, that's A" một cách đầy
biểu cảm như bắt được vàng. Với chúng ta có thể chẳng có gì
lớn lao nhưng đối với chàng thì tìm được một chữ A to thì là
cả một phát kiến vĩ đại. Mẹ thấy phấn khởi khi chàng chỉ cho
mẹ những chữ A khác, những chữ cái khác, mẹ càng thấy phấn
khởi khi chàng sử dụng sự sáng tạo để chỉ cho mẹ cái kẹp áo
bằng nhựa "Mẹ, look, it's A", tự quay ngược cái kẹp lại "it's
V". Nhìn thấy chữ ở bất kì nơi đâu là chàng đều chỉ cho mẹ
một cách thích thú, như cách mà mẹ đã chỉ cho chàng. Tương tự
như chữ, chàng cũng rất thích tìm số, theo dõi số thang máy
nhảy là niềm vui mỗi ngày của chàng. Hồi lúc mới học thì sau
6 là 8 luôn vì không đọc được 7. Khi biết từ salmon thì từ đó
đọc 7 là salmon luôn.
Mẹ tâm đắc nhất là việc học và thực hành hình khối, màu sắc. Từ lúc con học về mảng này mẹ mới nhận ra rằng, ơ hay, thế giới quanh ta được hình thành từ những hình khối đa dạng với các màu sắc thú vị. Nào là mặt trời, biển báo giao thông, bóng đèn hình tròn. Nào là cánh cửa, tivi, biển hiệu cửa hàng hình chữ nhật...Mặt trời thì vàng, cây thì xanh mà đất lại màu nâu...
Mỗi buổi sáng dẫn chàng đi tắm nắng là 2 mẹ con lại tỉ tê trò chuyện, con nhìn kìa, đằng xa là rặng núi đấy, bầu trời thì màu xanh, còn đám mây màu trắng và đàn chim đang bay trên trời thì màu đen (thường thì mẹ toàn độc thoại thi thoảng con ké vào "bird, bird" ^_^). Buổi tối khi đi ngủ, mẹ cũng chỉ cho con thấy cái máy lạnh màu trắng và cửa phòng ngủ màu xám hình chữ nhật nhưng cái quạt lại hình tròn. Những câu chuyện và cuộc hội thoại của 2 mẹ con không bao giờ dứt. Ngồi trên xe đi ngoài đường thì con rất chăm chú quan sát cảnh vật hai bên đường và liên tục bình luận một cách biểu cảm y như mẹ. Con nhận ra tất cả các màu, hình khối và những tên đồ vật mà hằng ngày mẹ kể con nghe, vẽ cho con xem. Con nói liên tục, nào là đèn đỏ dừng xe, đèn xanh chạy xe, đèn vàng chờ, nào là đọc chữ từ các bảng hiệu, và nhìn hình từ biển báo giao thông, nào là theo dõi mặt trăng mặt trời chơi trốn tìm, thoắt thấy, thoắt không...cho đến khi về đến nhà hay ngủ gục thì thôi.
Việc học màu sắc, hình khối thì đơn giản hơn học chữ nhiều. Mẹ chỉ việc dùng một bộ màu sáp và quyển sổ cũ của bố. Ban đầu thì mẹ vẽ và thuyết minh cho con các hình, sau đó mẹ vẽ mặt trời tròn màu vàng, ngôi nhà từ hình tam giác và hình vuông...mẹ cứ vẽ, cứ thuyết minh, con cứ xem. Nhưng vài ngày sau là thấy con đã nhập hết dữ liệu cần nhập, ngoài dự định của mẹ, và bắt đầu yêu cầu mẹ vẽ những hình/màu mình thích, có đến chục trang là xe hơi xanh và ngôi sao màu vàng, rồi nào là gấu, chó, vịt, tàu, máy bay, còn kêu mẹ vẽ Thomas the train nữa. Quá trình dạy và học của 2 mẹ con mình diễn ra tự nhiên, không hề mang tính sách vở, thoải mái, vui là chính. Hồi mới học thì hình tam giác con đọc là trigogo, recgogo là hình chữ nhật, vậy mà mới đây tự sửa thành từ đúng, rất rõ ràng và chuẩn xác mà mẹ không nhận ra con sửa hồi nào nữa. Dạo này vốn từ tăng nên đã biết tự ghép danh từ với hai tính từ như cái bàn trắng to, cái bàn đen bé.
Mẹ chưa bao giờ tập trung vào lỗi sai để bắt con sửa. Mẹ cứ làm đúng, đọc đúng, con tự sửa lúc nào mẹ cũng không hay. Có lẽ, mấu chốt là việc học phải thoải mái, không áp lực, không giáo điều. Óc quan sát của trẻ tầm tuổi con là rất đáng nể, muốn dạy gì cho con thì cứ truyền đạt, ngắn gọn, súc tích, tập trung vào điều mình muốn dạy, lặp đi lặp lại một cách kiên nhẫn, con sẽ tự động tiếp thu theo thời gian. Mình ngẫm nghĩ thì cho rằng, phải chăng lứa tuổi này chưa nói sõi, chưa biết nhiều, mới bắt đầu khám phá thế giới xung quanh nên rất nhạy cảm cả về tình cảm lẫn tư duy và tiếp thu thông tin một cách tối ưu nhất. Chúng ta như máy tính đã đầy dữ liệu, nhiệt huyết tuổi trẻ đã vơi đi nhiều không thể so sánh với trí nhớ tuyệt vời và sự đam mê khám phá của mấy ẻm được.
Tụi nhỏ tầm tuổi này thật sự là những trang giấy trắng. Tùy nhận thức của bố mẹ, hãy giúp con viết lên những nội dung mà mình nhận thấy là có ích và cần thiết. Mục đích mình chia sẻ những thông tin này là để cho những bạn cùng suy nghĩ tham khảo. Rằng việc học sớm không phải để chuẩn bị cho việc đến trường sau này mà để con dùng công cụ này khám phá thế giới xung quanh dễ dàng hơn, khuyến khích khả năng giao tiếp, tương tác của con. Không đặt nặng kết quả trước mắt con phải biết những gì, so sánh con với trẻ đồng tuổi là một sự khập khiễng. Hãy bỏ thời gian và công sức tìm hiểu con mình, đồng thời cũng tìm hiểu bản thân mình nữa, để dung hòa cùng nhau. Giới thiệu thế giới xung quanh cho con, giao tiếp với con theo mình chẳng bao giờ là thừa cả mà còn xây dựng nên tình cảm gia đình khăng khít. Mẹ muốn hướng con đến một cách học thiên về tự quan sát, tìm tòi, khám phá chứ không phải một con mọt sách. Kiến thức là để khám phá thế giới, chứ chẳng phải để chạy đua theo thành tích, bảng điểm. Bố mẹ chỉ đóng vai trò hướng dẫn chứ không phải dạy. Con là người khám phá, chứ không phải học.Kiến thức học xong phải được dùng để tương tác chứ không phải để thi thố.
Với nhà mình, việc học là một hành trình thú vị của một cậu bé nhỏ, và bố mẹ là người bạn đồng hành.
Chặng một tạm dừng ở đây nhé. Mình sẽ chia sẻ tiếp sau một thời gian nữa. Viết ra thì nhanh lắm, nhưng đây là cả một quá trình bao gồm rất nhiều thất bại và bài học quý giá, cả nước mắt hối hận của mẹ vì chưa hiểu con, cả nước mắt hạnh phúc của mẹ khi đã nhận ra cái hai mẹ con cần...
Mẹ tâm đắc nhất là việc học và thực hành hình khối, màu sắc. Từ lúc con học về mảng này mẹ mới nhận ra rằng, ơ hay, thế giới quanh ta được hình thành từ những hình khối đa dạng với các màu sắc thú vị. Nào là mặt trời, biển báo giao thông, bóng đèn hình tròn. Nào là cánh cửa, tivi, biển hiệu cửa hàng hình chữ nhật...Mặt trời thì vàng, cây thì xanh mà đất lại màu nâu...
Mỗi buổi sáng dẫn chàng đi tắm nắng là 2 mẹ con lại tỉ tê trò chuyện, con nhìn kìa, đằng xa là rặng núi đấy, bầu trời thì màu xanh, còn đám mây màu trắng và đàn chim đang bay trên trời thì màu đen (thường thì mẹ toàn độc thoại thi thoảng con ké vào "bird, bird" ^_^). Buổi tối khi đi ngủ, mẹ cũng chỉ cho con thấy cái máy lạnh màu trắng và cửa phòng ngủ màu xám hình chữ nhật nhưng cái quạt lại hình tròn. Những câu chuyện và cuộc hội thoại của 2 mẹ con không bao giờ dứt. Ngồi trên xe đi ngoài đường thì con rất chăm chú quan sát cảnh vật hai bên đường và liên tục bình luận một cách biểu cảm y như mẹ. Con nhận ra tất cả các màu, hình khối và những tên đồ vật mà hằng ngày mẹ kể con nghe, vẽ cho con xem. Con nói liên tục, nào là đèn đỏ dừng xe, đèn xanh chạy xe, đèn vàng chờ, nào là đọc chữ từ các bảng hiệu, và nhìn hình từ biển báo giao thông, nào là theo dõi mặt trăng mặt trời chơi trốn tìm, thoắt thấy, thoắt không...cho đến khi về đến nhà hay ngủ gục thì thôi.
Việc học màu sắc, hình khối thì đơn giản hơn học chữ nhiều. Mẹ chỉ việc dùng một bộ màu sáp và quyển sổ cũ của bố. Ban đầu thì mẹ vẽ và thuyết minh cho con các hình, sau đó mẹ vẽ mặt trời tròn màu vàng, ngôi nhà từ hình tam giác và hình vuông...mẹ cứ vẽ, cứ thuyết minh, con cứ xem. Nhưng vài ngày sau là thấy con đã nhập hết dữ liệu cần nhập, ngoài dự định của mẹ, và bắt đầu yêu cầu mẹ vẽ những hình/màu mình thích, có đến chục trang là xe hơi xanh và ngôi sao màu vàng, rồi nào là gấu, chó, vịt, tàu, máy bay, còn kêu mẹ vẽ Thomas the train nữa. Quá trình dạy và học của 2 mẹ con mình diễn ra tự nhiên, không hề mang tính sách vở, thoải mái, vui là chính. Hồi mới học thì hình tam giác con đọc là trigogo, recgogo là hình chữ nhật, vậy mà mới đây tự sửa thành từ đúng, rất rõ ràng và chuẩn xác mà mẹ không nhận ra con sửa hồi nào nữa. Dạo này vốn từ tăng nên đã biết tự ghép danh từ với hai tính từ như cái bàn trắng to, cái bàn đen bé.
Mẹ chưa bao giờ tập trung vào lỗi sai để bắt con sửa. Mẹ cứ làm đúng, đọc đúng, con tự sửa lúc nào mẹ cũng không hay. Có lẽ, mấu chốt là việc học phải thoải mái, không áp lực, không giáo điều. Óc quan sát của trẻ tầm tuổi con là rất đáng nể, muốn dạy gì cho con thì cứ truyền đạt, ngắn gọn, súc tích, tập trung vào điều mình muốn dạy, lặp đi lặp lại một cách kiên nhẫn, con sẽ tự động tiếp thu theo thời gian. Mình ngẫm nghĩ thì cho rằng, phải chăng lứa tuổi này chưa nói sõi, chưa biết nhiều, mới bắt đầu khám phá thế giới xung quanh nên rất nhạy cảm cả về tình cảm lẫn tư duy và tiếp thu thông tin một cách tối ưu nhất. Chúng ta như máy tính đã đầy dữ liệu, nhiệt huyết tuổi trẻ đã vơi đi nhiều không thể so sánh với trí nhớ tuyệt vời và sự đam mê khám phá của mấy ẻm được.
Tụi nhỏ tầm tuổi này thật sự là những trang giấy trắng. Tùy nhận thức của bố mẹ, hãy giúp con viết lên những nội dung mà mình nhận thấy là có ích và cần thiết. Mục đích mình chia sẻ những thông tin này là để cho những bạn cùng suy nghĩ tham khảo. Rằng việc học sớm không phải để chuẩn bị cho việc đến trường sau này mà để con dùng công cụ này khám phá thế giới xung quanh dễ dàng hơn, khuyến khích khả năng giao tiếp, tương tác của con. Không đặt nặng kết quả trước mắt con phải biết những gì, so sánh con với trẻ đồng tuổi là một sự khập khiễng. Hãy bỏ thời gian và công sức tìm hiểu con mình, đồng thời cũng tìm hiểu bản thân mình nữa, để dung hòa cùng nhau. Giới thiệu thế giới xung quanh cho con, giao tiếp với con theo mình chẳng bao giờ là thừa cả mà còn xây dựng nên tình cảm gia đình khăng khít. Mẹ muốn hướng con đến một cách học thiên về tự quan sát, tìm tòi, khám phá chứ không phải một con mọt sách. Kiến thức là để khám phá thế giới, chứ chẳng phải để chạy đua theo thành tích, bảng điểm. Bố mẹ chỉ đóng vai trò hướng dẫn chứ không phải dạy. Con là người khám phá, chứ không phải học.Kiến thức học xong phải được dùng để tương tác chứ không phải để thi thố.
Với nhà mình, việc học là một hành trình thú vị của một cậu bé nhỏ, và bố mẹ là người bạn đồng hành.
Chặng một tạm dừng ở đây nhé. Mình sẽ chia sẻ tiếp sau một thời gian nữa. Viết ra thì nhanh lắm, nhưng đây là cả một quá trình bao gồm rất nhiều thất bại và bài học quý giá, cả nước mắt hối hận của mẹ vì chưa hiểu con, cả nước mắt hạnh phúc của mẹ khi đã nhận ra cái hai mẹ con cần...
No comments:
Post a Comment