Thursday, May 21, 2015

Chuyện ngày xưa của mẹ....


Hồi bé, nhà mình có nhiều thứ, thiếu mỗi điều kiện. Mỗi dịp hè là lại ngậm ngùi xem chúng bạn đi học tiếng anh, đàn, vẽ, võ...Rất thích đi trung tâm để học thêm tiếng anh nhưng đành chịu. Việc học tiếng anh ở trường, xem nào...9 năm thì phải (nếu tính từ lớp 5 lên đến đại học năm 2). Giao tiếp thì kiểu như ăn cơm bị nghẹn, nói mãi không ra câu, nghĩ bằng tiếng việt – dịch ra tiếng anh – nói (xem trước ngó sau sợ sai ngữ pháp, và dùng toàn những câu, từ dài dòng phức tạp). Viết thì cũng chỉ rập khuôn vài câu là hết ý. Đa số bạn bè mình cũng thế, có đứa học trung tâm hẳn bằng C mà tình trạng y hệt mình, có chăng thêm dược mấy cấu trúc ngữ pháp phức tạp khác mà họa hoằn lắm mới dùng.

Học xong năm 2 đại học, có nguồn tài trợ học phí du học nên mình rất can đảm đi luyện thi IELTS, chương trình hai tháng. Giáo viên người Úc, nói tiếng anh từ đầu buổi đến cuối buổi. Rất lo rằng mình như vịt nghe sấm, nhưng sự thật lại khác. Thầy nói rõ ràng, dễ hiểu, sinh động, cuốn hút. Thầy chỉ ra rằng nên tập trung vào 4 thì cơ bản (mấy thì râu ria thích thì tìm hiểu sau), từ vựng thì học bằng phương pháp đoán qua ngữ cảnh (thay vì học như kiểu bảng cửu chương) – muốn hiểu sâu từ thì dùng từ điển Anh- Anh mới rõ nghĩa. Trong hai tháng đó thì đều đặn tuần/lần đi tham gia clb anh văn nhà Văn Hóa Thanh Niên, chỉ là một nhóm tầm 20-30 người, có mấy cái ghế nhựa ở đó, tự tìm chỗ ngồi, tự bắt chuyện bằng tiếng anh. Hai tháng luyện thi, 8 lần thực hành mà chất lượng hơn 9 năm học. Đi thi lần đầu tiên IELTS được 6.0 (bài thi viết, đề tài là elevator mà mình hồi xưa không biết từ này, lạc đề sang hẳn máy bay, thế mà cũng được 5.0 về cách viết). Buồn một cái, nguồn vốn không thực hiện hóa được, không có số xuất ngoại nên việc du học đành từ bỏ.

Nói giông dài như thế chỉ để chứng minh cho cái phương pháp học nó quan trọng thế nào.

No comments:

Post a Comment